Vậy thì chắc chắn có mối liên hệ gì đó ở đây.
|
Bức họa bà Nguyễn Thị Lộ |
Chính xác! Tôi reo lên! Vậy ra Cao Đạt có liên hệ họ hàng với bà Nguyễn Thị Lộ rồi. Trong đầu tôi như lửa đốt. Vì từ những nguyên nhân trên thì có thể kết luận Cao Đạt đã lấy bà Nguyễn Thị Nga, thuộc dòng họ Nguyễn mà bà Nguyễn Thị Lộ là cháu của dòng họ này. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác đã hiện lên trong tôi. Đúng thật như là định mệnh, từ một cuốn nhật ký mà tôi tình cờ nhặt được đã làm tôi phải lao tâm khổ tứ, để bây giờ hàng loạt các bí mật bắt đầu xuất hiện trong tôi. Ly kỳ quá! tôi cảm thấy mình như có động lực để làm tiếp.
Vậy thì có khả năng bà Hoàng Thị Gái đã tự tử trước khi chết. Nhưng trước khi chết bà ấy đã kịp dặn dò lại con cháu dòng họ nhà bà về cái bí mật kho báu. Vì vậy đến bây giờ, bà Hoàng Á Lệ chính là truyền nhân nhiều đời của Cao Đạt và là người thực hiện di nguyện này của dòng họ nhà bà nhưng không thành công. Mà bây giờ, bà Hoàng Á Lệ mất tích rồi thì tôi làm sao mà biết được những điều tiếp theo đây.
Đến đây tôi cũng đỡ phần nào rồi. Bao công sức tìm kiếm dù sao tôi cũng thu lượm được một ít kết quả. Có thể nói bà Hoàng Á Lệ chính là con cháu nhiều đời của Cao Đạt và là họ hàng với Cao Biền. Mà bà còn có họ với bà Nguyễn Thị Lộ nữa. Chính cụ Nguyễn Trãi đã để lại di mệnh là tấm bản đồ tìm kho báu này. Cái mà cụ đã phát hiện và tìm thấy khi bắt được tướng nhà Minh là Hoàng Phúc. Và cũng chính là tấm bản đồ mà Cụ Đề Thám và bà Ba Cẩn bí mật chôn cất. Thật là tuyệt vời! Cái tấm bản đồ đó được chính phủ Trung Quốc tìm thấy từ những gì Cao Biền viết. Và sau bao năm, họ lại quay lại Việt Nam với mục đích tìm lại kho báu của Cao Biền. Kết cục quả là có hậu. Nhưng bây giờ tấm bản đồ đó không còn ở ngoài. Chắc chắn ở trong kho lưu trữ của Bộ Quốc Phòng, tại Cục 12, Tổng cục 2.
Thực sự đến đây, tôi hoàn toàn cảm thấy thỏa mãn với những gì mình đã tìm được. Cái quý nhất của con người là tìm được những giá trị lịch sử của dân tộc mình, của chính mình. Tôi có thể chưa tìm thấy kho báu như những gì tôi đã khám phá cũng mang lại cho tôi nhiều điều hấp dẫn và bổ ích. Biết đâu về sau tôi còn có cái còn kể cho con cháu nghe là: ngày xưa bố đã từng .... Nghĩ đến đấy tôi cũng được an ủi rồi. Còn tấm bản đồ, có thể tôi không bao giờ tìm thấy hoặc không bao giờ được thấy. Nhưng dù sao kho báu vẫn là của Việt Nam. Biết đâu một ngày nào đó, con cháu mình sẽ tìm được. Cái gì huyền thoại cũng nên để nó là huyền thoại, để sau này mình có một niềm tin vào tương lai.
Tôi ra về. Hôm nay tôi rất vui và cảm thấy mãn nguyện. Nhưng thật sự như trời định, số tôi khổ, chẳng được yên bao giờ, cuộc sống luôn phải tìm kiếm.Đấy là vào một hôm....
Hôm đấy, cơ hội ngàn năm có một, tôi được tiếp kiến một người. Bác là một người lính. Bác hiện đang công tác tại Viện chiến lược, Bộ Tổng Tham mưu - Bộ Quốc Phòng. Hôm đấy là hôm có cuộc họp hội đồng hương. Bác ấy lại là đồng hương với tôi. Thế là tôi bắt chuyện ngay. May quá, bác ấy biết bố tôi. Ngày trước cùng chiến đấu với nhau ở cùng một đơn vị thuộc sư đoàn 325, Quân đoàn 2. Sau đó một thời gian, bác chuyển về Hà Nội và công tác tại Cục 12, Tổng Cục 2, Bộ Quốc Phòng. Lúc đấy, nghe bác nói như vậy, tôi chợt nhớ đến cái việc mà tôi còn để ngỏ về kho báu. Tôi tế nhị hỏi bác về những thông tin đấy. Tất nhiên, tôi hỏi tế nhị thôi. Bác cười, không nói gì. Tôi cũng nghĩ chắc tôi không thể có thể khai thác thêm được gì. Nhưng một lúc sau, bác quay lại và nói với tôi. Bác ấy nói là bác biết chuyện đấy. Ngày trước, bác thuộc Cục quân báo. Khi nhận được tin đấy thì Bộ Tổng Tham mưu cử bác đến xác minh. Chính bác là người cầm lại cái máy ảnh chụp được mà bố đứa bạn tôi chụp. Tôi gợi cho bác một số ý tò mò. Bác có vẻ thích lịch sử. Đúng sở trường của tôi rồi. Nói chuyện với bác, bác mê quá liền nói:
- Tôi còn lưu lại một tấm ảnh. Tặng câu vì dù sao cậu có lòng ham mê lịch sử. Cái này tôi có bức thứ hai. Nhưng lâu rồi, không biết còn lưu ở nhà không?
Tôi như mở cờ trong bụng. Xong bữa họp đồng hương đấy, tôi đến nhà bác chơi. Nhà bác hiện đang ở khu tập thể của Tổng cục 2 tại đường Lê Trọng Tấn, phường Khương Mai, Thanh Xuân, Hà Nội. Bác đã tìm thấy bức ảnh và đưa cho tôi. Tôi nhìn bức ảnh và không tin vào mắt tôi nữa. Sao lại kỳ lạ nhỉ? Cuộc sống đến với tôi như một cuộc tìm kiếm. Tôi biết chỗ này, nhìn hình chụp tôi đã đoán ra.
Mình phải bắt đầu tìm kiếm thôi, tôi nghĩ vậy. Có lẽ kho báu đã bắt đầu xuất hiện
Tôi xin tạm dừng tập 3 ở đây. Câu chuyện của tôi vẫn còn dài và tôi vẫn còn nhiều điều thắc mắc khi nhìn thấy bức ảnh đấy. Lúc đấy tôi không thể biết rằng một sự việc làm tôi thay đổi cả một số phận sẽ đến với tôi. Tôi xin kể tiếp ở phần sau.
|